Đà Nẵng, một thành phố biển ảo với nét đặc trưng của miền Nam Việt Nam, là nơi sinh sôi của một phong cách điệu hát độc đáo: đĩa đeo. Từ những năm 1970 đến 1990, đĩa đeo là một phong cách nổi tiếng tại đây, với những kẻ lừa dối trong lòng cộng đồng âm nhạc.
Đĩa đeo là một phong cách diễn奏 dành cho những kẻ có khả năng kém, khó khăn trong việc hát trực tiếp. Họ được trang bị một đĩa đeo, một miếng đĩa nhỏ có dạng bánh mì, được gắn trên tay hoặc cổ áo, và có thể chứa các cụm âm thanh đã được ghi âm. Trong các cụm âm thanh này, có những cụm âm thanh có sẵn để dùng cho các bài hát phổ biến, cũng như những cụm âm thanh có sẵn để dùng cho các bài hát khó khăn.
Kẻ lừa dối trong phong cách đĩa đeo thường là những kẻ có khả năng hát tốt, nhưng không có tài năng hát trực tiếp. Họ dùng phương pháp này để lừa dối khán giả, cho họ là những kẻ có khả năng hát tự nhiên. Họ dùng cụm âm thanh để hát các bài hát khó khăn, và khi khán giả không thể phân biệt ra sự lừa dối, họ sẽ hát các bài hát phổ biến với âm thanh thật.
Tuy nhiên, mối liên hệ giữa kẻ lừa dối và phong cách đĩa đeo không chỉ là mối liên hệ giữa kẻ lừa dối và khán giả. Kẻ lừa dối cũng có thể là những kẻ có tài năng hát tốt, nhưng không được cơ hội trình diễn tại các quán rạp lớn. Họ dùng phương pháp này để giành được cơ hội trình diễn và thu hút khán giả.
Phong cách đĩa đeo đã tồn tại trong Đà Nẵng suốt nhiều năm, và đã tạo ra một môi trường âm nhạc phức tạp với nhiều mối liên hệ giữa kẻ lừa dối, khán giả và các quán rạp. Một số quán rạp đã sẵn sàng để truy cập vào thị trường âm nhạc của Đà Nẵng với những kẻ lừa dối này, vì họ có thể hút được khá nhiều khán giả. Tuy nhiên, nhiều người cũng đã bị lừa bởi những kẻ lừa dối này, khi họ cho rằng những kẻ có khả năng hát tự nhiên là những kẻ có tài năng thực sự.
Một ví dụ cụ thể về kẻ lừa dối trong phong cách đĩa đeo là một kẻ lừa dối tên là "Đức Quân". Đức Quân là một kẻ lừa dối nổi tiếng tại Đà Nẵng, với khả năng hát tốt nhưng không được cơ hội trình diễn tại các quán rạp lớn. Ông dùng phương pháp đĩa đeo để lừa dối khán giả, cho họ là một kẻ có khả năng hát tự nhiên. Ông đã thu hút được rất nhiều khán giả với những bài hát của mình, và đã được ghi nhận trong báo chí địa phương với tư cách là một nghệ sĩ hát Việt Nam nổi tiếng. Tuy nhiên, sau khi bị phát hiện ra là một kẻ lừa dối, ông đã bị loại bỏ khỏi báo chí và quán rạp địa phương.
Phong cách đĩa đeo cũng góp phần tạo ra một môi trường âm nhạc phức tạp khác ở Đà Nẵng. Nhiều kẻ lừa dối đã dùng phương pháp này để lạm dụng các quán rạp nhỏ và trung bình, và đã gây ra nhiều sự kiện tranh chấp và xung đột. Một số quán rạp đã bị kẻ lừa dối lạm dụng tài nguyên và không thể tiếp tục hoạt động. Các quán rạp lớn hơn cũng đã phải đối phó với sự cố của những kẻ lừa dối nhỏ khiến họ phải tăng thêm an ninh và kiểm soát.
Tuy nhiên, mặc dù có những mất mát và bất cẩn của phong cách đĩa đeo, nó vẫn là một phần quan trọng của âm nhạc Đà Nẵng. Phong cách này đã tạo ra rất nhiều nghệ sĩ hát Việt Nam nổi tiếng, và vẫn là một nơi cho thay các nghệ sĩ mới xuất hiện. Một số quán rạp vẫn sẵn sàng tiếp nhận những kẻ lừa dối với điều kiện họ phải thay đổi hành vi và không lạm dụng tài nguyên của quán rạp.
Để giải quyết vấn đề của kẻ lừa dối trong phong cách đĩa đeo, cần có sự hợp tác giữa cả cộng đồng âm nhạc và chính quyền địa phương. Các quán rạp cần tăng thêm an ninh và kiểm soát để ngăn chặn sự cố của những kẻ lừa dối. Cộng đồng âm nhạc cũng cần giúp đỡ những kẻ lừa dối có khả năng hát tốt nhưng không được cơ hội trình diễn, hướng họ sang các phương pháp hợp pháp để giành được cơ hội trình diễn.
Cuối cùng, mặc dù phong cách đĩa đeo có những mất mát và bất cẩn, nó vẫn là một phần quan trọng của âm nhạc Đà Nẵng. Cần tìm ra một cách để giữ gìn ưu điểm của nó, đồng thời loại bỏ bất cẩn và mất mát. Chỉ khi chúng ta hiểu rõ ưu điểm và bất cẩn của phong cách này, chúng ta mới có thể sửa chữa và phát triển nó theo một cách hợp lý và hiệu quả.