Mỗi tuần, chúng ta dành chút thời gian để tìm kiếm những hạnh phúc nhỏ, nhẹ nhàng, như là một cú thưởng trúng thưởng. Đó là một cách để thưởng thức niềm vui ngay bên trong cuộc sống hằng ngày. Nhưng khi nói đến cú thưởng của thứ Tư tuần trước, tôi lại nghĩ về những điều khác, những kỷ niệm sâu sắc hơn, những ánh sáng mờ mờ của quãng thời gian trôi qua.
Hồi tuần trước, tôi đã có một dịp đặc biệt. Một ngày bình thường, tôi quay trở về từ một buổi hội thảo, tâm trí tôi hơi khóc khổ với những khó khăn và những suy nghĩ lo lắng. Nhưng khi tôi mở ra chiếc cửa nhà, tôi bất ngờ gặp một tấm giấy rực rỡ, nằm trên bàn ghế. Đó là một mảnh giấy với chữ "Cú thưởng" và một số điện thoại để liên lạc.
Tôi cười nhẹ khi nhìn thấy nó. Một cú thưởng? Chuyện gì đó không có gì đặc biệt, nhưng nó lại như là một nét ánh sáng mờ mờ trên khung cảnh tối tăm của ngày hôm đó. Tôi gọi số điện thoại, và sau đó tôi được mời đến một nơi khá xa, một căn phòng khép kín với ánh sáng từ những盏灯.
Khi tôi bước vào căn phòng, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông già yếu, với mắt tràn ân hậu. Ông ta chào tôi với một nụ cười hào hứng. "Chào bạn," ông ta nói, "Tôi là người tổ chức cú thưởng này."
Tôi ngạc nhiên, hỏi, "Cú thưởng? Có gì đặc biệt không?"
Ông ta cười rộn ràng, "Đừng lo, bạn sẽ biết sớm. Hãy ngồi yên, chờ đón ấn tín của cú thưởng."
Tôi ngồi xuống ghế và chờ. Một lát sau, ông ta đặt một hộp trên bàn. Hộp khóa với một dòng chữ: "Khởi đầu mới." Tôi mở hộp ra và thấy là một trăm tấm giấy nhỏ, mỗi tấm giấy có một câu lời khen thưởng và một số điện thoại để liên lạc.
Tôi cười rộn ràng khi nhìn vào hộp. Một trăm cú thưởng? Không có gì đặc biệt, nhưng nó lại như là một nét ánh sáng mờ mờ trên khung cảnh tối tăm của cuộc sống. Tôi chọn một tấm giấy và gọi số điện thoại.
Chuyện tiếp theo tôi không thể tưởng tượng ra được. Đối tác của tôi là một phụ nữ trung niên, cô ấy hạnh phúc khi nhận được tấm giấy của mình. Cô ấy nói với tôi rằng cú thưởng này là một nét ánh sáng mờ mờ cho cuộc sống cô béo bội của cô ấy. Cô ấy chia sẻ với tôi những câu chuyện về cuộc sống cô ấy, những nỗi buồn và những niềm vui nhỏ bé. Tôi nghe cô ấy nói và cảm thấy mình được hạnh phúc khi có thể chia sẻ với cô ấy.
Chúng tôi tiếp tục gọi cho những người khác trong hộp cú thưởng. Mỗi người đều có câu chuyện riêng về cuộc sống họ, về những nỗi buồn và niềm vui của họ. Tôi nghe họ nói và cảm thấy mình được hạnh phúc khi có thể chia sẻ với họ. Tôi hiểu rằng cú thưởng không chỉ là những tấm giấy nhỏ bé, mà là những nét ánh sáng mờ mờ cho cuộc sống tối tăm của họ.
Khi tôi quay trở về nhà, tôi vẫn nhớ về cú thưởng của thứ Tư tuần trước. Tôi nghĩ về những người tôi đã gặp, về những câu chuyện họ chia sẻ với tôi. Tôi hiểu rằng cuộc sống không phải luôn dài rộng và bừng bừng, nhưng nó có những nét ánh sáng mờ mờ như cú thưởng đó. Nó có những nét ánh sáng mờ mờ cho niềm vui nhỏ bé, cho niềm vui của mỗi ngày chúng ta sống.
Tôi hiểu rằng chúng ta không cần phải chờ đợi những điều lớn lao để cảm nhận niềm vui. Chúng ta có thể hạnh phúc ngay bên trong cuố